Mẹ nhìn nhìn anh, thở dài một tiếng: "Phác Ngôn mới đầu sau khi vào cửa, cha mẹ cũng là thích nó. Chúng ta làm cha mẹ, chỉ đơn giản hi vọng con của mình sống tốt. Cha mẹ cưới vợ cho con là vì muốn bảo đảm con cuộc sống hài lòng, sự nghiệp như ý, nhưng con xem một chút hiện tại, con với nó, hoặc là ngọt ngào đến chảy nước ra, chính sự cũng đem quăng, hoặc là liền rùm beng đến long trời lỡ đất, xong lại còn ra tay đánh nhau. . . . . . Con trai, mẹ là thật không nhìn ra người vợ này có điểm nào tốt cả."
Bọn họ
cần con
dâu là một
con búp
bê xinh đẹp,
Phác Ngôn
không chỉ
tính cách
độc lập,
cũng lại
quá có
chủ kiến.
Lý Ý
chậm rãi
đứng lên.
"Mẹ, đầu
tiên, có
một chuyện
quan trọng
nhất cũng
cơ bản
nhất, mẹ
đã nói
sai rồi ——
cưới Phác
Ngôn, cũng
không phải
là cha
mẹ cưới vợ,
mà là
con cưới vợ.
Mẹ, cô
ấy là Lý
phu nhân được
cưới hỏi
đàng hoàng,
với mẹ
đều là
giống nhau."
Lời này
anh
thong thả
nói, từng
chữ từng
chữ, mặt
mẹ tái
nhợt đi.
Anh cũng
không vì
vậy mà
dừng lại:
"Hoặc giả
là cha
mẹ lại càng
coi trọng
khả năng
cống hiến
cho gia
tộc của
con cùng
Phác Ngôn,
nhưng điều
mà con
cùng cô
ấy coi trọng
nhất, lại
là bản
thân lẫn
nhau. Chuyện cầu hôn nhầm, con sau này nửa lời đều không muốn nghe lại lần nữa."
Một đời
gia chủ
cùng gia
mẫu Lý
gia đồng loạt
biến sắc
mặt.
Lý Kiến
Nghiệp ngay
cả tức
giận cũng
tạm thời
quên mất,
ánh mắt
nhìn về
phía con
trai, trừ
bỏ khiếp
sợ cùng
thất vọng,
còn có
một loại
mất mát
"ngày nay
rốt cuộc
cũng đến".
Mà một
khắc Lý
Ý nhìn như
bình tĩnh
trầm ổn,
trong lòng
cũng chịu
khổ sở.
Cha mẹ
không tiếng
động khiển
trách cùng
bất đắc
dĩ bất
lực, không
thể không
thoái nhượng,
khiến
cho anh
cảm giác
đến cô
độc.
Trải qua
một thời
gian dài
anh đều duy
trì một loại
giả tạo,
vờ như
làm cánh
diều không
gió, còn
chưa đủ
để chống
đối lại
cha mẹ.
Loại giả
tạo duy
trì giữa anh
cùng với
cha mẹ
này khiến
anh có
thể tạm
thời đẩy
ra thứ
theo chân
quyền lợi
địa vị
cùng nhau
mà đến – cô độc. Cha mẹ cho dù chưa bao giờ cho anh chân chính ý nghĩa làm người bạn đồng hành, nhưng bọn họ ước thúc, ở một trình độ nhất định cũng có thể cho thành một loại bạn đồng hành nào đó.
Mà bây
giờ vì
Phác Ngôn,
anh bóp
nát loại
giả tạo
này.
"Thật xin
lỗi." Trương
Phác Ngôn
thanh âm
trong veo
lạnh lùng
phá vỡ
khoảng trầm
lặng tựa
hồ ngắn
ngủi lại
thay đổi
cả một
triều đại
này. Lý Ý cả kinh, quay đầu nhìn lại, quả nhiên cô đang đứng ở cửa thư phòng, tựa hồ đã đứng yên thật lâu. Bàn tay bám vào cánh cửa, khớp xương ngón tay bởi vì dùng sức mà phiếm trắng.
"Con làm
phiền một
chút ——"
cô đẩy cửa đi vào, đi tới trước mặt cha mẹ chồng, "Con cũng không phải là cố ý nghe lén, nhưng nếu nghe được, thì không thể làm bộ như không biết. Làm tổn thương Lý Ý là con không đúng, tính tình không tốt giận dỗi con cũng là có lỗi. Con dâu mà cha mẹ muốn, phải toàn tâm toàn ý giúp đỡ Lý Ý, bản thân chưa đủ tốt, con quả thực là không thích hợp." Cô chậm rãi nói, vợ chống Lý gia á khẩu không trả lời được. Lý Ý mấy lần há mồm muốn ngắt lời, rồi lại ở dưới vẻ mặt lạnh nhạt đến cực điểm của cô mà lui trở lại.
Trương Phác
Ngôn nhận
thấy, nghiêng
đầu nhìn
anh một
cái, khẽ
mỉm cười,
"Đúng rồi,
cám ơn
anh vừa rồi
đã đứng
về phía
em."
Nói xong,
cô đi
ra ngoài, tấm
lưng thẳng
tắp.
Lý Ý
sắc mặt khó
coi vô cùng,
trầm mặc
nhìn cha
mẹ một cái,
đuổi theo.
**
Chuyện Phác
Ngôn chuyển
về nhà
mẹ đẻ,
không bao
lâu cả thành
phố liền
đều biết.
Tuy đúng
là Trương
gia tối
cưng chiều
cô con
gái út, nhưng
Trương Phác
Ngôn cũng
là niềm
kiêu ngạo
của Trương
gia, Lý
gia như vậy
coi thường
cô,
nhục nhã
nhưng là
cả nhà Trương
gia! Trương
tư lệnh
cho tới
bây giờ
đều là
tùy tiện mặc kệ chuyện của con gái, nhưng một khi nhúng tay, tuyệt không có đường sống. Lần này ông nổi cơn tam bành, ngày thứ hai đón Phác Ngôn về liền mời tới chiến hữu cũ lúc đầu làm mai mối chứng hôn, sấm vang chớp giật nói muốn Phác Ngôn với Lý Ý li hôn.
Cùng một
ngày, xe
Lý Ý vừa
mới rẽ
vào đường
riêng
của Trương
gia đại
trạch thì
bốn cái
bánh xe
đồng loạt
bị đánh
nổ. Lý Ý từ trên xe bước xuống đi bộ, ở cửa đại môn bị vệ binh mang súng thật đạn thật lễ phép mời trở về. Anh một đường xông vào đến phòng khách, mấy người anh trai của Phác Ngôn Phác Ngọc đặc biệt chạy về từ chiến trường biên cương bao vây quanh anh, không nói một lời, hung hăng đánh anh một trận.
Mấy anh
vợ đều là
xuất thân
từ quân
đội, trong
lòng lại
căm tức
thay cho
em gái, xuống
tay độc
vô cùng,
Lý Ý bị
đánh hết
sức thê
thảm.
Nhưng dù
có thảm hơn
nữa, anh
cũng không
rên một
tiếng.
Lúc Trương
Phác Ngôn
từ trên
lầu chạy
như bay
xuống thì
Lý Ý đang
giơ lên
cánh tay
ngăn cản
một cái
ghế đánh
tới, gỗ
lim đánh vào
trên thân
thể, một
thanh âm
rầu rĩ
vang lên, nhéo
chặt lòng
người không
thôi. Trương Phác Ngôn dưới chân mềm nhũn, từ mấy bậc thang cuối cùng nhảy xuống, chân đau lảo đảo chạy tới, cả người té nhào vào trên người anh, ôm chặt lấy che chở.
Cô em
gái luôn luôn
bình tình
lại thất
thố thành
ra như
vậy, đám
con trai
Trương gia
dù có lại
nhiệt huyết
sôi trào
cũng biết
không ổn,
từng người
một ngượng
ngùng
thả xuống
vũ khí
trong tay,
sờ sờ
mũi tránh
đi ra
ngoài.
"Anh thế
nào rồi?!"
Cô vươn
tay lau
đi vết
máu trên
mặt anh,
ngón tay
run rẩy lạnh
lẽo.
Anh nằm
ở trong
ngực cô,
nhắm hai
mắt không
lên tiếng,
Trương Phác
Ngôn lại
càng nức
nở nghẹn
ngào: "Lý
Ý. . .
. . . ? !"
Lý ý mở
mắt ra,
muốn nói
với cô
cái gì, lại
nhịn không
được trước
phát ra
một tiếng rên
rỉ vô cùng
đau
đớn. Cô lập tức nước mắt như mưa, ôm chặt lấy anh, cúi đầu dán vào trán của anh.
Lý Ý
không để
ý đến thương
tích trên
người, phản
thủ ôm
cô thật chặt.
"Phác Ngôn
. . . . ." Anh gian nan mà trân quý gọi tên của cô, dừng lại hồi lâu, chát chát nói: "Đều là anh không tốt."
Thiên ngôn
vạn ngữ,
cuối cùng
anh chỉ
nói ra
được câu
này.
"Không phải là lỗi của một mình anh." Trương Phác Ngôn lau nước mắt, cổ họng khàn khàn nói.
Cô lúc
này đã
tỉnh táo
lại đôi
chút, dìu
anh tựa vào
trên ghế
sa lon, bắt
đầu kiểm
tra vết
thương.
Chỉ một
chút thời
gian ngắn
này mà
tay anh đã
sưng phồng
lên. Cô cởi khuy, vén lên ống tay áo anh, cùng lúc nghe thấy anh hít vào một hơi, tay cô run rẩy một chút cảm giác cũng không có.
Lý Ý
vươn một
tay khác
kéo lấy
cô, "Phác
Ngôn"
thanh
âm của
anh thật
thấp, vô
lực mà
gấp gáp,
"Người anh muốn cưới, từ đầu tới cuối đều là em."
Trương Phác
Ngôn dưới
tay bận
bịu "Đêm
đó lúc anh hỏi tên Phác Ngọc em cũng có ở đấy. Em nghe được —— Lý Ý, chuyện cho tới bây giờ, em cũng không có ý định truy cứu cái gì, anh cũng không cần phải tốn công giải thích."
Lý Ý
trong chốc lát
kinh ngạc,
cười khổ,
"Cho nên
em nghĩ rằng
anh thật
sự cầu
hôn nhầm
người? Phác
Ngôn, em
thật sự
nghĩ rằng
anh sẽ
bị Phác
Ngọc lừa
gạt được
sao?"
Cô giống
như không
có nghe
được lời
của anh,
bước đầu
kiểm tra
không có
gì đáng ngại,
cô cố
gắng dìu
anh đứng lên:
"Thử xem
xem có đứng
lên được
không. Vết thương của anh nhất định phải lập tức đi bệnh viện."
Lý Ý
không thèm
để ý
chút nào, cầm
lấy cánh
tay cô
đỡ lấy
mình, kéo
cô lại gần
hơn, hỏi:
"Phác Ngôn,
trong lòng
em anh đến
cuối cùng
là dạng
người gì?
Lại có
. . . . . . vị trí thế nào?"
Chương năm
Trương Phác
Ngôn rút
tay ra từng
chút, phòng
khách sáng
ngời mà
hỗn loạn,
giống hệt
như lòng
cô giờ
phút này.
Cô ngẩng
đầu nhìn vào mắt anh, lẳng lặng nói, "Em đối với Tần Uẩn động tâm là thật, nhưng đừng nói là em sau này lại gả cho anh, mà thậm chí kể từ khi biết anh ta thích Phác Ngọc, em cũng chưa từng có liếc mắt nhìn qua anh ta —— Anh nghĩ rằng cả cõi đời này có thể có người nào giống như anh, để cho em Trương Phác Ngôn phải vì hắn mà chịu tổn thương. Anh toàn tâm toàn ý tính toán để em gả choanh, yêu anh, từng bước từng bước thận trọng, làm sao có thể không thành công đây? Giờ này anh ở trong lòng em là cái gì vị trí, cần gì phải hỏi nữa đây?"
Lý Ý
đáy mắt cay
xè, ngây ngốc,
nóng bỏng
nhìn cô,
yết hầu
cao thấp
trượt, cổ
họng giống
như bị
hun khói qua,
kêu tên
cô một tiếng
cũng thực
khó khăn.
. . . . . Từ lần đầu tiên thấy cô cũng đã bắt đầu chờ cô nói ra lời này, hôm nay rốt cục đợi đến, thế nào cũng không nghĩ đến lại là trong tình cảnh thế này. .
Trương Phác
Ngôn đẩy
tay anh
ta vươn tới
ra "Lý Ý, anh nói đó là tương kế tựu kế, em lại thà rằng anh là đâm lao phải theo lao."
Nói xong,
cô cũng
mặc kệ
anh, cầm
điện thoại
trên bàn
định để
cho người
đi đưa
anh vào
bệnh viện.
Cổ tay
chợt trầm
xuống, anh
ta thế nhưng
lại tự
chống dậy,
từ từ
đứng lên!
"Cho nên
anh mới nói
đều là
anh không tốt."
Vừa dứt
lời,
anh không
nhịn được
ho khan
một tiếng,
bắt lấy
điện thoại
trong tay
cô để lại
chỗ cũ,
thật sâu
nhìn cô
một cái,
sau đó
che vết thương
bên sườn,
hơi khom
người, từ
từ từng
bước một
hướng ra
phía ngoài, rời đi.
"Anh xác
thực tính
toán để
em gả cho
anh. Phác Ngôn,
em nhất
định không
nhớ rõ
lần đầu
tiên chúng
ta gặp
mặt sớm
đến mức
nào, em
cũng nhất định
không biết,
lần đầu
tiên anh
nhìn thấy,
có bao
nhiêu kinh
diễm. Phác Ngôn, anh làm sao có thể đem người khác trở thành em? Người nào đã từng thấy Trương Phác Ngôn, làm sao còn có thể đem người khác trở thành em? Anh trăm phương ngàn kế, anh từng bước cẩn trọng, anh. . . . . . đối với em là vừa gặp đã yêu!"
Trầm thấp
mà khô
khốc thanh
âm theo
một người
một đường
đi xa,
Trương Phác
Ngôn ở
sau lưng anh,
đứng thẳng
tắp tại
chỗ, cắn
mu bàn tay
không tiếng
động khóc
lớn.
Cuộc đánh
hội đồng
của mãnh
nam Trương
gia này
khiến cho
vốn là
đuối lý
Lý gia lập
tức ngược
lại chiếm
thế thượng
phong:
con gái
bảo bối
của Trương
gia các
ngươi bắt
bẻ cho
vài câu cũng
không được,
rường
cột của
Lý gia
chúng ta
thì chẳng lẽ
lại đánh
được sao?!
Còn ra
tay nặng như
vậy!
Lý gia
cả tộc lên
tiếng, Trương
gia lại
cũng không
chút nào
để ý,
trong khoảng
thời gian
này hai
nhà ầm ĩ
không thôi.
Ban đầu
một cuộc
hôn nhân
mỹ mãn
cảm động
khắp cả
thành phố,
giờ phút
này lại
thành chuyện
chê cười
lớn nhất
của các
đại gia
trà dư tửu
hậu.
Lý Ý bị
thương thật
không nhẹ:
xương ống
chân phải
bị nứt,
hai bên
xương sườn
mức độ
tổn thương
khác nhau,
thậm chí
còn kèm
theo chút
chấn động
não.
Nhưng bị
đưa đến
bệnh viện,
tỉnh lại
sau hôn
mê, người
đầu tiên
anh muốn
gặp, như cũ vẫn là vợ anh.
"Nó thì
coi như là
vợ cái gì?!
Ta Lý gia
không có
con dâu như
vậy! Đi
đem giấy ly
hôn Trương gia
đưa tới
cầm đến,
nếu tỉnh
rồi, thì
ký một chữ
đi! Sớm
chấm dứt
cho tốt!" Lý Kiến Nghiệp giận dữ không phải chuyện đùa, một phen phát tác cong, ngã ngồi xuống ghế ngồi bên cửa sổ, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Lý phu
nhân ở
một bên
khuyên, ngoảnh
đầu lại
nôn nóng
muốn nói
cái gì,
lại thấy
thần sắc
trên khuôn
mặt gầy
gò của
con trai
vẫn như
cũ quật cường,
bà vừa đau lòng lại không đành lòng, nghẹn ngào nói không ra tới nửa chữ.
Chưa đến
một phút,
quả thực
một bản
văn kiện
được đưa
tới. Lý Kiến Nghiệp còn chưa mở miệng, Lý Ý liền vật lộn đứng lên tự tay nhận lấy, một cái cũng không nhìn, trực tiếp xé thành hai nửa.
"Con muốn
nghỉ ngơi,
cha mẹ
đi ra ngoài
trước đi."
Anh mệt
nhọc
nằm xuống,
ánh mắt
nhìn trần
nhà bình
tĩnh không
gợn sóng,
giọng nói
cũng như
vậy "Con
tuyệt
đối sẽ
không ly
hôn với cô
ấy!"
Lý Kiến
Nghiệp bật
dậy: "Nghịch
tử!"
Lý Ý
nhắm hai
mắt lại.
Lý Kiến
Nghiệp cuối
cùng bị
khuyên rời
đi, trong
phòng bệnh
đã bị
đập nát
một mảnh
hỗn độn.
Lý Ý
tựa vào đầu
giường, tay
chậm rãi
xoa hai bên
thái dương
đau đớn
không dứt.
"Cộc cộc
cộc."
"Đi ra
ngoài" anh đầu cũng không nhấc, "Ai cũng không gặp."
"Cô em
vợ xinh đẹp
khả ái
cũng không
gặp sao?"
Lý Ý
nâng mắt, quả
nhiên là
Trương gia
Trương Phác
Ngọc giá
lâm.
Trương Phác
Ngọc quan
sát một
phòng hỗn
độn cùng
Lý Ý
toàn thân thương
tích, trên
mặt viết
sáu chữ
to "Vui sướng khi người gặp họa".
"Anh đừng
trách các
anh em đánh
anh. Ba em lần này bị chọc tức, nhất định phải cho nhà anh biết mặt một chút, mẹ em khuyên thế nào ba cũng không nghe. Bây giờ nghe nói anh bị đánh, ba được giải hận, nên cũng không nói đến chuyện đối phó với nhà anh nữa."
Lý Ý
thở dài "Thả
con săn
sắt bắt
con cá
rô, anh hiểu
được."
"Anh hiểu
là tốt
rồi" Trương
Phác Ngọc
vẻ mặt
"Thằng nhóc này còn rất hiểu chuyện". "Các anh em
đánh anh
là vì tốt
cho anh
và chị của
em, anh
nên cảm tạ
bọn họ
a ~"
Lý Ý
khóe miệng giật
giật mấy
cái, yên
lặng, ngón
tay xoa
thái dương
thêm dùng
sức.
Trương Phác
Ngọc cũng
mặc kệ
hắn, hết
nhìn đông
lại nhìn
tây.
Lý Ý
chờ một chốc
thấy cô
vẫn như
cũ không có
động tĩnh,
nhịn không
được, thanh
thanh ho
khan một tiếng
"Em vợ
này?"
"Sao vậy?"
Trương
Phác Ngọc
nghiêng đầu,
tựa như
cái gì
cũng không
biết hỏi
ngược lại
hắn.
"Em không
có lời
nào muốn
nói sao?".
"Nói? A,
có!" Lý
Ý quả nhiên
sắc mặt
lập tức
phấn chấn,
Trương Phác
Ngọc âm
thầm cười
trộm, cố
nhịn cười,
nghiêm trang
nói: "Thật
xin lỗi
a! Hồi
khiêu vũ
năm ngoái em
không nên
nói dối
anh! Nếu
sớm biết
anh không
phải là
tính toán
hưng sư
vấn tội
mà là
muốn kết
hôn với
em, em
liền nói
thật cho
anh biết em
là Trương Phác
Ngọc. Chậc!" Cô nói xong, vẻ mặt tiếc hận lắc đầu một cái.
Lý Ý có
tu dưỡng
tốt hơn
chăng nữa
cũng không
nhịn được
đen mặt.
Có thể
thấy được
bộ dáng
tức giận
của hắn,
Trương Phác
Ngọc lại
càng vui
vẻ hơn.
"Em có
vẻ như cảm
thấy rất
đáng tiếc?"
Giọng
nam du
dương rơi
xuống, một
chàng trai
dáng vóc
cao lớn mảnh
khảnh đã
từ ngoài
cửa đi
vào, dừng
ở sau
lưng Trương
Phác Ngọc,
cười tủm
tỉm đưa
tay khoác
lên vai
cô.
Trương Phác
Ngọc lập
tức che
miệng lại,
mãnh liệt
lắc đầu.
Tần Uẩn
hiển nhiên
đã thói
quen chuyện
này, cũng
không so
đo với cô.
Anh hàn huyên
đôi câu
với Lý
Ý, chợt vỗ
vỗ cô
vợ không hiểu
chuyện "Thăm
bệnh
rồi thì
chúng ta
đi đi, nơi
này cách
phi trường
khá xa,
cũng sắp
đến giờ
lên máy
bay rồi, chúng
ta sớm
chút lên
đường đỡ
khỏi bị
muộn."
"Vâng!" Trương Phác Ngọc rì rì gật đầu, liếc nhìn chàng trai trên giường bệnh trầm mặc xoa huyệt thái dương "Chị gái em hận nhất là người khác tới trễ."
Lý Ý
quả nhiên liền
lập tức
bật phắt
dậy "Cô
ấy muốn
đi
đâu?!"
Tần Uẩn
ưu nhã
mỉm cười
trầm mặc,
Trương Phác
Ngọc nghiêng
đầu, kinh
ngạc vạn
phần: "A?
Anh không
biết sao?"
Câu xin
lỗi của
nữ tiếp
viên hàng
không vừa
vang lên
thì trong
lòng Trương
Phác Ngôn
liền căng
thẳng, lúc
trở lại
sảnh chờ
nhìn thấy
cả một
đoàn lộn
xộn kia,
liền biết
mình đã
đoán đúng.
Cô cũng
không phí
sức đi
tìm Lý Ý, bước ra hai bước liền đứng lại, không bao lâu tự nhiên là bị mấy lính cần vụ hoặc xa hoặc gần dõi theo. Cô chờ ở tại chỗ, dòng người xung quanh qua lại, đủ loại thanh âm hỗn tạp ập đến, nhưng cô vẫn có thể rõ ràng nhận ra tiếng bước chân nặng nề hỗn loạn của anh.
Nhưng Lý
Ý còn chưa
đến gần
cô, trong
sảnh chờ
liền ập
vào đoàn
người khác
—— Trương
tư lệnh
mang theo
mấy con
trai khí thế
hùng hổ
đi đầu phía
trước.
Lần này
đã có
kinh nghiệm, cả một đám núp ở phía sau, ai cũng không dám tiến lên động thủ với Lý Ý, Trương tư lệnh tự mình giơ chân đạp anh nằm ngã trên mặt đất.
"Thật uổng
phí ta
trước đây
coi trọng
mày như
vậy! Gặp
chuyện lại
muốn cứ
như vậy
mang theo
Phác Ngôn
bỏ trốn?
Một chút
trách nhiệm
cũng không
có!" Trương
tư lệnh
luôn luôn
đem đứa
con rể
này so
với con trai
mình còn
hài lòng
hơn mấy
phần, lần
này tức
giận không
phải chuyện
đùa.
Trương Phác
Ngôn sớm
thả xuống
hành lý
trong tay, tới đỡ anh dậy. Anh chống mình từ dưới đất bò dậy, ho khù khụ không giải thích được, ấm ức vạn phần, "Phác Ngôn. . . . . ." Anh bắt lấy tay cô, "Chuyện gì xảy ra? Không phải là bọn họ muốn đưa em đi Mĩ định cư sao?!"
Anh nhìn
về Trương
Phác Ngọc
đứng giữa
đám người,
cô em
vợ mới
vừa rồi
còn mặt
ân cần
"mật báo"
chính
lúc này
đang trắng
trợn phẫn
cái mặt
quỷ với
hắn.
Giữa nước
sôi lửa
bỏng, anh
mới biết
mình đã
bị lừa.
. . . . .
Phác Ngôn
trừng mắt
nhìn em
gái cùng với
Tần Uẩn
khoanh tay
xem náo nhiệt
một cái,
đỡ chồng
đứng lên,
ngay trước
mặt cha
đang thổi
râu trợn
mắt cô
không tiện
phát giận,
không thể
làm gì
khác hơn
là ghé vào
lỗ tai
anh nghiến răng
nghiến lợi:
"Em gạt
ba đi về
quê mời
ông ngoại
ra làm
cứu binh!
Anh tên
ngu ngốc này!
Còn nói
sẽ không
bị Phác
Ngọc lừa
gạt?! Giờ
thì tốt
rồi a!"
Lý Ý
nhìn một chút
cô vẻ
mặt tiếc
hận rèn sắt không thành thép, lại nhìn một chút phía sau mình, này đó thủ hạ đang dùng ánh mắt không thể tin không chớp mắt theo dõi hắn, lại nhìn một chút nhóm mãnh nam ở Trương gia đối diện đang trợn mắt nhìn hắn. . . . . . Lý Ý cam chịu nhắm mắt lại, chán nản áp lên người cô.
An an
ổn ổn nghiêm
túc sống
nhiều năm
như vậy,
toàn bộ
mặt mũi
hôm nay
coi như đều
mất hết.
"Kéo nó
ra! Đem Phác
Ngôn mang
về!" Trương
tư lệnh
tiếng hô
chấn động cả đại sảnh.
Lý Ý mở
mắt ra,
một phen
kéo qua
tay Phác Ngôn,
khẽ gầm
lên: "Đi
theo
anh!" Liền
lôi cô
thật nhanh
chạy ra
phía ngoài.
Người của
Trương gia
sau lưng muốn
đuổi theo,
người của
Lý gia
ngăn lại
không cho,
ầm ĩ
náo nhiệt vô
cùng. Trương Phác Ngôn đầu tiên bị anh lôi kéo, sau lại không biết vì sao càng chạy càng nhanh, nắm tay anh chạy ra khỏi sảnh chờ.
"Anh làm
gì vậy?!" Cô vừa chạy vừa lớn tiếng hỏi.
"Bỏ trốn
a!" Anh
một thân
thương tích,
chật vật
không chịu
nổi chạy
ở trong
gió, chưa
bao giờ
từng có
thích ý
phóng túng
như vậy.
Hêt.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian